Nước mắt chưa ngừng rơi từ ngày xuất giá
26 tuổi, với nhiều người là giai đoạn căng tràn sức sống và ấp ủ những hoài bão. Nhưng tuổi 26 của chị Nguyễn Thị Thao (xã Phú Cát, huyện Quốc Oai, Hà Nội) lại là bước ngoặt đau đớn với thân phận góa bụa, một nách ba con và một quá khứ u ám.
Mẹ ruột chị Thao kể, 18 tuổi Thao đã lấy chồng là Kiều Văn Vĩnh (SN 1982), trú ở xã Liệp Tuyết bên cạnh. Bố mẹ Thao không hài lòng vì gia đình không thuận hòa của con rể. Nhưng Thao không nghe theo lời can ngăn của bố mẹ, chị tin tưởng rằng người chồng ấy sẽ mang lại cho mình hạnh phúc.
Sau khi cưới, Thao ở nhà làm ruộng, chồng đi lái xe tải thuê, cuộc sống tuy khó khăn nhưng cũng hạnh phúc. Đến khi Thao sinh đứa con gái đầu lòng thì sóng gió bắt đầu xuất hiện. Thu nhập gia đình vốn đã eo hẹp từ đồng lương lái xe tải của người chồng, nay có con, tốn tiền tã bỉm, tiền sữa nên chi phí mỗi ngày một nhiều. Kinh tế không có, anh chồng buồn chán trở tính trở nết rồi trút hằn học lên đầu vợ.
Nụ cười hiếm hoi của Thao khi đùa giỡn với hai đứa con sau gần một năm xảy ra sự việc kinh hoàng.
Ban đầu chỉ là vài câu chửi, sau là những cái tát. Thấy Thao hiền lành, nhẫn nhục không dám chống trả nên người chồng càng lúc càng quá đáng, có những lần đánh Thao đến thập tử nhất sinh. Nhưng khổ nỗi buổi sáng chồng chửi, buổi trưa chồng đánh, buổi tối chồng nói những lời ngọt nhạt ân cần thì Thao lại mủi lòng mà tha thứ.
Hơn nữa, Thao nghĩ người đó là chồng, là cha của con mình, là người ăn đời ở kiếp với mình nên phải cảm thông, tha thứ để gia đình được êm ấm. Cũng bởi suy nghĩ ấy mà khoảng thời gian bạo hành của người chồng đối với Thao cứ kéo dài hết năm này qua năm khác, từ khi đứa con gái lớn ra đời cho đến khi sinh đứa con trai thứ ba thì tai ương thực sự ập đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét